Phan Cẩm Thượng

Những năm gần đây, nhiều bè bạn khuyến khích tôi làm sách. Có người sẵn sàng cho tiền in. Trái lại trước kia chủ yếu người ta gàn và cho rằng bây giờ mà ngồi viết sách là hâm. Tôi bàn bạc với vài bạn bè như ông Lương Xuân Đoàn, Đào Châu Hải, và trước tiên là trao đổi với thầy tôi. Nhưng tôi không cho ai xem cho đến khi làm xong. Vì sao nhiều người biết đến ông với tư cách là nhà phê bình/ nghiên cứu hơn là một họa sĩ? Cái này cũng dễ hiểu. Ở nước ta người ta không coi những người tự học là họa sỹ. Tôi cũng không gửi tranh đến gallery, triển lãm chung trong nước. Ít người biết tôi vẽ, người biết thì chê, thậm chí có cho cũng không xem. Lúc trẻ tôi hơi chạnh lòng, bây giờ thì rất vui mừng, nếu ai bảo tranh mình xấu như C… Thật sự. Nghệ thuật là một thứ tự thức, khó chia sẻ. Nếu một bức tranh vừa đưa ra, tất cả ồ lên khen đẹp, thì có thể là tuyệt tác hoặc là thứ vứt đi.

Sách đã xuất bản